Nên làm sao được ?

8:33 PM |

Liệu nên bước tiếp hay dừng lại, nên bắt đầu một tình yêu mới hay tiếp tục đứng trong ngõ cụt của tình yêu cũ...

Thực sự tôi rất buồn, tôi đã 2 lần nói sẽ rút lui nhưng cả 2 lần nhìn cô ấy suy sụp tôi đều không thể chịu đựng được và phải quay lại.

Tôi và cô ấy là bạn học thời cấp 3. Hồi ấy trong lớp tôi chỉ chơi thân duy nhất với 3 người con gái là cô ấy và 2 người bạn thân nữa. Cả 3 người ấy đều thích tôi, nhưng tôi đều không có tình cảm với ai ngoài tình bạn. Cho đến khi ra trường được 3 năm, trong 1 lần gặp mặt, cô ấy có dẫn người yêu đi cùng, bỗng dưng trong tôi có một cảm giác rất lạ, cũng có thể nói là "ghen". Tôi cũng không thể biết là tại sao tôi lại có cái cảm giác như vậy. Rồi sau hôm đó tôi có nhắn tin với cô ấy và nhận ra rằng tình cảm của mình với cô ấy đã khác xưa rất nhiều. Tôi cũng tự nhủ rằng cô ấy đã có người yêu nên sẽ giấu kín tình cảm của mình, nhưng rồi không hiểu sao lại nói ra.

Có lẽ cô ấy rất khó xử, cô ấy nói rằng từ trước đến giờ vẫn chỉ yêu mình tôi, nhưng còn người yêu hiện tại của cô ấy thì biết làm sao. Thế rồi tình yêu của chúng tôi cứ diễn ra như vậy, chỉ 2 chúng tôi biết. Tôi không dám đứng thẳng lên cạnh tranh với người ta, tôi sợ người ta sẽ nói rằng cô ấy lăng nhăng và tôi là kẻ chen ngang.

Thực sự tôi rất buồn, tôi đã 2 lần nói sẽ rút lui nhưng cả 2 lần nhìn cô ấy suy sụp tôi đều không thể chịu đựng được và phải quay lại. Nhưng lý do khiến cô ấy không thể chia tay với người yêu là gì? Chỉ đơn giản là khi nói chia tay thì người kia sẽ "khóc"? Tôi cũng không biết rằng cô ấy có thực sự yêu tôi không nữa. Tôi quá thất vọng.

Cô ấy nói cô ấy rất hay ghen, tôi thì cũng là một người có bề ngoài ưa nhìn, lại hay được các cô gái để ý nên những khi đi đâu tôi thường hạn chế tiếp xúc với những người con gái khác. Nhưng cô ấy thì sao? Những lần gặp mặt cô ấy đều đưa cả người kia đi cùng, thậm chí khi chị gái cô ấy cưới, không hiểu cô ấy không hiểu hay cố tình mà cô ấy sắp xếp tôi được ngồi cùng với người kia.

Trong tôi bây giờ rất hỗn loạn, tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Chẳng lẽ cứ để tình yêu của mình trôi qua như vậy sao. Liệu nên bước tiếp hay dừng lại, nên bắt đầu một tình yêu mới hay tiếp tục đứng trong ngõ cụt của tình yêu cũ...
Sưu tầm: Duy Khánh
Xem thêm…

Yêu thật lòng mệt mỏi vậy sao ?

8:31 PM |

Những điều người con gái đó đòi hỏi ở bản thân tôi, tôi đều cố gắng làm cho được.

Tôi quen một người con gái trong một đám cưới người bạn thân tôi, ngày đầu tiên tôi tiếp xúc với người con gái đó tôi đã có cảm tình bởi vì tính cách của cô ấy. Sau 15 ngày tôi muốn tìm hiểu sâu hơn người con gái đó và người con gái đó chấp nhận cho tôi tìm hiểu mình. Và rồi tôi nhận ra tôi đã yêu cô ấy thât lòng sau chỉ có 30 ngày vì đó là người con gái tôi mong ước gặp lâu rồi. Với nhiều người đó là chuyện cười vì làm sao có thể yêu được một người trong thời gian ngắn như vậy! Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là trong tim tôi thì tôi đã yêu người con gái đó rồi.

Bạn bè tôi nói với tôi rằng đừng yêu quá thành thật như thế về sau tôi sẽ đau khổ thôi, nhưng tôi không nghe điều đó. Với người con gái tôi yêu tôi không lừa dối một chút nào, đó có thể là sự ngốc nghếch của tôi. Trong thời gian quen nhau tôi cố gắng làm cho người con gái tôi yêu có thể chấp nhận tôi, nhưng có thể vì tôi quá thành thật nên những tật xấu của tôi người con gái đó đều biết. Người con gái đó muốn tìm một người con trai đáng tin cậy để gửi gắm cuộc đời minh, có thể tôi không đáp ứng được điều đó, nhưng tôi như con thiêu thân lao vào lửa không biết đâu là giới hạn để dừng lại.

Những điều người con gái đó đòi hỏi ở bản thân tôi, tôi đều cố gắng làm cho được, tuy nhiên tôi cũng là một người lớn tuổi không thể không có suy nghĩ của mình, nên tôi muốn thật hiểu nhau rồi mới có thể nói chuyện trăm năm. Và rồi lời chia tay của cô gái đó đã đến với tôi. Tôi chấp nhận điều đó trong đau khổ, vì tôi không muốn níu kéo điều gì mà không thuộc về mình, tôi chỉ thấy thật là mệt mỏi khi tôi yêu thật lòng. Cảm giác khi dồn hết tình cảm vào một người rồi tan biến như bong bóng thật là đau đớn, khó chịu không nói nên lời được.

Bạn bè tôi nói tôi có mọi thứ cho một người con gái mơ uớc về một người con trai có thể gửi gắm cuộc đời, nhưng tôi thấy mình không có gì cả trong tình cảm của tôi. Thật là lãng nhách và mâu thuẫn phải không? Lý do người con gái đó từ chối tôi là vẫn có tình cảm với người yêu trước, và cố gắng yêu tôi nhưng không được. Tôi vô cùng chán nản. Tôi không phải là sự thay thế, tôi không cần người con gái đó cố gắng yêu tôi, tôi muốn tình yêu xuất phát từ trái tim của cô gái đó. Nhưng nói như vậy thôi, tôi có thể hiểu được đó chỉ là lý do để cô gái đó chia tay tôi. Còn lý do chân chính ư? Tại sao tôi phải chấp nhận những điều mà tôi khó có thể chấp nhận được. Tôi không thể chiều người con gái đó một cách thái quá việc gì tôi cũng phải nghe theo cả, tôi cũng là một người đàn ông và có suy nghĩ của mình.

Giờ thì kết thúc, đó có thể là điều tốt cho cả 2 người. Tôi đã, đang và sẽ đau khổ và khó thoát khỏi điều đó trong thời gian tới, vì tôi cảm thấy mệt mỏi cần có thời gian để cân bằng lại cuộc sống của bản thân mình. Còn người con gái đó có thể tìm được hạnh phúc đích thực của mình. Và tôi thật lòng cầu chúc cho người con gái tôi yêu tìm được hạnh phúc của mình!
Sưu tầm: Duy Khánh
Xem thêm…

Quà giáng sinh

11:09 PM |


Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy.Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. 

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh. 

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở. 

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK. 

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về. 

Della đã ngừng khóc.Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ. 

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa.Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh. 

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên. 

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất.Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della. 

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát. 

Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'.Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả. 

Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?' 

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi' 

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống. 
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả. 

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói. 
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó. 

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại. 

Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?' 

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim. 

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên.Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!' 

'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi 

'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói. 

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?' 

'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?' 

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.' 

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa! 

Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy. 

'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này' 

Nhưng Jim không làm theo lời Della.Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: 'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu' 

...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau. 

Sưu tầm: Duy Khánh
Xem thêm…

Lời cuối cho một tình yêu...

10:39 PM |

Có người nói tình iu là níu giữ, có người nói tình iu là buông tay, có người nói tình iu là tất cả, cũng có người nói " họ không biết nữa " Bởi tình iu là khi người ta không tìm một người hoàn hảo để iu, mà là học cách để iu một người không hòan hảo một cách trọn vẹn!!! Ông bà ta xưa hay nói " tình iu là duyên và nợ " Bật cười " duyên hay nợ đây? Vì nếu ta iu nhau là do duyên số thì số phận chẳng phải đã tự đặt vào tay nhau ùi ư? mà không cần vun vén sao? Còn nếu tình iu là nợ, thì chẳng lẻ tình iu chỉ là chi và trả thôi sao?mà không cần cảm xúc ư? Ví von thế để làm gì? Em iu anh không phải là duyên số, anh tìm đến em, và em tìm đến anh, mình đến bên nhau như lẻ tự nhiên của hai trái tim không có ràng buộc nhau, đem đến cho nhau những phút giây thật yên bình, vậy thôi nhé anh? Cho nên dẫu có người bước đến bên anh và nói yêu anh thì đã sao? Hay có người bước đến bên em và nói yêu em thì đã sao? Em không thử vì vốn dĩ tình yêu không có phép thử. Sự đáng trân trọng của mỗi con người là biết được con đường mình đang đi và biết được trái tim mình đang cần gì? Anh à! em không phải là một kẻ tham lam dại dột, khi có người đến bên em, em đã biết lùi lại, anh biết không? Vì em hiểu em cần anh hơn là một vòng tay thoáng qua. Em không muốn khám phá về con người anh, mà em chỉ muốn hiểu rõ hơn về anh, để hiểu anh em đã học dần sự tha thứ và chấp nhận, sự lắng nghe và cố gắng để vơi bớt đi những thuyết giáo nhàm chán trong tình yêu vốn không có ít gì cho chúng ta. Vì ai có thể hiểu được một con người đâu anh? và ai có thể cho mình cái quyền được chán họ đâu anh? Anh nè, vì em biết, em vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng em tin mình đủ tự trọng để biết rằng để biết rằng em đã sống hết mình vì anh. Em cần một người yêu thương em thật lòng để em được ân cần, để em được yêu chính người đó chứ em không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo, anh hiểu em không? Tình yêu không phải là điều bất biến, hôm nay anh yêu em, ngày mai chắc gì đã thế, vì tình yêu vốn chẳng phải là xiềng xích để trói đời ta vào nhau. Cầm lên được ắc sẽ bỏ xuống được. Những giữ gìn, những cố gắng há chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày, rồi một ngày và cứ thêm một ngày. Thế chẳng phải rồi sẽ thành mãi mãi hay sao? buông tay thì quá dễ, người ta cứ đến rồi đi trong đời nhau để chọn lựa, khi đến bên nhau chẳng phải đã là chọn lựa rồi sao? Em không ép buộc anh yêu em, anh cũng không ép em thề thốt yêu đương, mình đã chọn được bên nhau vì tình yêu vốn không là điều chia sẻ được. Em không hề muốn suy xét xem người kia có iu em nhiều hơn anh hay không? em cũng không muốn hỏi xem người kia có khơi dậy trong em nhiều cảm xúc hay không? Bởi vì quan trọng nhất vẫn là............ ...................................EM IU ANH

Sưu tầm: Duy Khánh
Xem thêm…

Miền ký ức...

4:25 PM |

Em bên tôi trong những ngày gian khó nhất của thời sinh viên...Cái thời mà hai đứa cùng nhau vượt qua bao nhiêu gian khó của cuộc sống sinh viên xa nhà. Nhưng rốt cuộc...mọi chuyện lại không như mong muốn...em và tôi xa nhau khi cả hai đứa đều công việc đã ổn định sau khi ra trường. Tôi và em làm việc cùng một thành phố...nhưng dường như đã không còn có thể như trước đây nữa. Chia tay nhau nhưng tôi vẫn muốn bên e, chăm sóc e..ít ra là với tư cách một người bạn nhưng em lại không muốn thế...Điều đó khiến tôi đau lòng vô cùng. Cái lý do em đưa ra khiến tôi vô cùng khó hiểu: " Vì anh quá tốt...anh nên tìm kiếm hạnh phúc thật sự cho mình, tìm cho mình người con gái thuộc về anh, đem lại cho anh hạnh phúc - điều mà em không thể mang đến cho anh"...Em xa tôi vì tình cảm em dành cho tôi không thể nhiều hơn, điều đó khiến em cảm thấy bị dằn vặt..em có cảm giác như em đang lợi dụng tình cảm của tôi. Lúc mới chia tay tôi trách em nhiều lắm...nhưng giờ thì tôi đã hiểu...và chỉ biết cầu chúc hạnh phúc cho em. Nhớ lắm...Nhớ em, nhớ những bữa cơm có anh, có em và cả thằng út nữa. Nhớ mỗi chiều đi làm về...anh đi chợ, được tự tay nấu ăn, được chăm lo cho em...với anh đó là hạnh phúc thật sự. Nhưng có lẽ đúng như lời em nói...anh yêu em nhiều quá..có lẽ vì thế mà em phải chịu nhiều áp lực và chúng mình không thể đến được với nhau... Cũng nhớ lắm..trước kia...khi mỗi lần cuối tháng lĩnh lương..mình lại mua cho nhau nhưng món quà nhỏ...nhưng đó là cả tình cảm của hai đứa. Biết tin mình chia tay, bạn bè ai cũng bất ngờ...vì trong mấy đứa chơi chung từ thời đại học...anh và em là "cặp" có khả năng tiến xa nhất...Nhưng rốt cuộc...Bạn bè khuyên anh đừng buồn, nên gói hết tất cả nhưng kỷ niệm thuộc về em cho vào 1 góc...để có thể quên...Nhưng làm sao có thể hả em...khi với anh...em đã từng là 1 cái gì đó để anh cố gắng, để phấn đấu. Làm sao có thể khi cái áo anh mặt, cái lý anh uống nước, cái gối anh nằm...tất cả...tất cả đều gắn với ký niệm của hai đứa. Anh sợ..sợ phải một mình, sợ mình rảnh rổi..vì mỗi lức như thế..anh lại nhớ về em nhiều hơn... Giờ đây, điều duy nhất tôi có thể làm cho em...là cầu chúc hạnh phúc cho em... Người con gái tôi yêu...
Tác giả: Duy Khánh
Xem thêm…