Già rồi, yêu và cưới thôi!

12:59 PM |

Già ở đây dành riêng cho những ai đã luống tuổi mà chưa yêu, hoặc chưa nghĩ tới việc lập gia đình nhé! Bạn đọc đừng hiểu nhầm ý tôi nhé!

Cái tuổi dở dở ương ương khi yêu đương chẳng còn mang lại những điều mới lạ khi cảm xúc trong ta đã bắt đầu chai sạn và ngỡ ngàng nhận ra mình “già” mất rồi… Để giờ bạn bè ta cứ phải nhắc nhở hoài: “Già rồi, yêu thôi”!
Ừ, thì già rồi, phải yêu thôi, nhưng tôi chấp nhận bản thân mình già thêm tí xíu nữa để gặp người mình yêu thật sự, còn hơn phải chịu cảnh cưới ngay kẻo lỡ, bạn à”
Khi tuổi không còn trẻ nữa, khi tình yêu đi qua cũng chẳng thể lưu lại được những mộng mơ ngày nào, khi bản thân sắp tự đốt cạn hết chút nhiệt huyết còn sót lại trong cảm xúc, ít nhất hãy hết mình yêu một lần.

Bởi trải nghiệm tình yêu có khi nào là muộn đâu? 

Như những người đã không còn trẻ, khoảng thời gian trưởng thành đã biến họ trở thành những con người khác. Cảm xúc thay đổi, lý trí thay đổi, và ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi. Hoàn toàn không giống với những người trẻ, họ có một trái tim cứng cáp hơn, và có một quá trình lớn lên phức tạp hơn. Chắc hẳn không thể thiếu đau thương.

Thế nên, chưa nói đến yêu đương, ngay cả cảm xúc cựa quậy trong tâm hồn cũng dần dần trở nên chai sạn đi nhiều lắm.

Khi không còn trẻ nữa, khoang chứa tình cảm trở nên nguội lạnh, dường như ý thức tự động đóng lại để lười biếng không muốn chứa thêm bất cứ hình bóng nào nữa, cũng chẳng thể bận tâm nhiều đến việc yêu thương.

Khi không còn trẻ nữa, có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lại càng có nhiều trở ngại cần phải vượt qua. Những mối quan tâm nhộn nhạo đời thường xâm chiếm hết khoảng trống quý báu.

Chẳng còn chỗ để dành cho những cảm xúc yêu đương, còn  thời gian thì cứ liên tục trôi đi chẳng hẹn trước, cơ hội bắt đầu một tình yêu cũng lặng lẽ mà lần lượt vuột mất, đến khi mỏi quá dừng lại thì bên cạnh mình chẳng còn ai nữa. Cảm giác đơn độc xuất phát từ đó, để rồi bất chợt sau đó lại ước ao có ai đó bên cạnh.

Đừng hiểu nhầm ý của tôi. Tôi nói không còn trẻ, không có nghĩa là đã già, càng không phải đã đi qua hết tuổi trẻ. Chỉ là cách nói tự trào phúng của chính  những người đã vượt qua giai đoạn trưởng thành, và chững lại giữa bản lề lát cắt một phần cuộc đời. Những người mang trong mình vô vàn nỗi niềm, vô vàn nỗi ưu tư, vì đã vượt qua một thời gian dài và đối mặt với quá nhiều biến động để thoát kén.

Họ có thể vẫn còn trẻ về tuổi tác, nhưng tâm hồn thì đã không còn kịp trẻ nữa. Và họ đôi khi cứ tự an ủi bản thân rằng, tình yêu mãnh liệt chỉ ở cái độ tuổi ô mai vô lo vô nghĩ, rằng họ đã qua cái thời kỳ mà cả trái tim lẫn tâm hồn đều rạo rực những cảm xúc ngây ngô.

Nhưng không phải đâu, ai cũng vậy, ở tuổi nào cũng vậy, đến một lúc nào đó, trong một khoảng thời gian nào đó, nhất định sẽ cảm thấy khao khát yêu thương hơn bao giờ hết.

Hãy dang rộng cánh tay mà đón nhận tình cảm đi. Đừng để cảm xúc chết hết, đừng bỏ lỡ cho mình cơ hội tìm được người yêu thương thật lòng. 

Bạn có thể 22 tuổi, 24 tuổi, 26 tuổi, thậm chí 30 tuổi cũng chẳng sao. Đừng vì bất cứ lý do gì mà trì hoãn thêm nữa.

Bạn có thể nói với tôi, rằng kể cả  bạn muốn yêu nhưng đâu phải lúc nào cũng có cơ hội, bạn có thể nói với tôi rằng tình yêu đâu phải cứ muốn là được. Thực ra tình yêu dễ tìm lắm, chỉ cần bạn đủ tinh tế, đủ chân thành, đủ kiên nhẫn và tự tin để phát hiện ra nó.

Đừng vì đã không còn trẻ mà tự tước bỏ đi của bản thân mình quyền được yêu thương.

Đừng vì đã không còn trẻ mà để lý trí lấn lướt quá nhiều, cho rằng chẳng cần đến tình yêu mà cũng có thể hạnh phúc.

Đừng vì đã không còn trẻ mà lo sợ sẽ bị tổn thương mà không dám kiếm tìm, đừng sợ cảm giác tuyệt vọng mà cứ dần dà bỏ lỡ cơ hội.

Đừng vì đã không còn trẻ mà băn khoăn cái này, dè chừng cái kia, để rồi sau này nhìn lại mới thấy ân hận.

Đừng vì không còn trẻ mà khắc nghiệt với tình yêu. 

Đừng vì đã không còn trẻ mà cố lừa dối bản thân để nhắm mắt đưa chân bước qua mọi cơ hội kiếm tìm hạnh phúc.

Bởi bạn biết đấy, xung quanh bạn còn có rất nhiều người yêu mến bạn. Họ chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi. Vậy nên những người không còn trẻ tuổi của tôi ơi, hãy lạc quan lên và yêu đi.

Còn điều gì phải chần chừ nữa đâu? “Già” rồi, yêu đi thôi!

Giục giã - Xuân Diệu

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ, 
Em, em ơi, tình non đã già rồi; 
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi, 
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới 
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa, 
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ, 
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết! 
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt: 
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài 
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai; 
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn. 
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến; 
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành. 
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh, 
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ 
Vì chút mây đi, theo làn vút gió. 
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi? 
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời, 
Giục hồng nhạn thiên di về cõi bắc. 
Ai nói trước lòng anh không phản trắc, 
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ? 
Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ, 
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi; 
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, 
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. 
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm, 
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự. 
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ! 
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...

Nguồn: Sưu tầm
Xem thêm…

Mạnh mẽ lên nhé, cô gái!

12:56 PM |

Tháng 5 ùa về mang trong tim cảm xúc lẫn lộn. Ừ thì hạ đến muộn hơn, cái thất thường của tiết trời khiến con người ta cáu bẳn và suy tư. Ở đâu đó ngoài kia giờ này ve râm ran thế, nắng bắt đầu gắt hơn và phượng cũng đỏ rực góc trời. Cảnh vật đổi thay, sức sống tràn trề... một mình ngồi lục lại kí ức. 

Tháng 6! Một sự khởi đầu mới cho bao việc phải làm, là bước đệm cho bao thay đối với tất cả mọi người và với chính bản thân tôi.

Tôi chỉ mong những dòng này có thể giúp những ai đang hoang mang giữa những thị phi và mệt nhoài trước những chông chênh thì có thể tìm ra được chìa khóa giúp lòng mình nhẹ nhàng hơn hoặc chí ít cũng có thể giúp bạn có thêm dũng khí đối đầu với những điều không hay trong đời.

Tôi đã đọc ở đâu đó rằng:

“Bạn nhất định phải mạnh mẽ, sẽ chẳng ai hiểu được rốt cục bạn đau khổ bao nhiêu.

Bạn nhất định phải mạnh mẽ, sẽ chẳng ai hiểu được vì sao bạn cần phải sống tiếp. 

Bạn nhất định phải mạnh mẽ, sẽ chẳng ai hiểu được bạn đã trải qua một cuộc sống như thế nào.

Bạn nhất định phải mạnh mẽ, sẽ chẳng ai hiểu được đằng sau nụ cười bạn chôn giấu bao nhiêu nỗi đau thương.

Bạn nhất định phải mạnh mẽ, sẽ chẳng ai hiểu được những khi bạn muốn khóc nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào. 

Nếu như bạn không mạnh mẽ, vậy ai sẽ thay bạn dũng cảm đây?”

Đúng vậy, "mạnh mẽ" vốn là hai từ mà tôi rất thích, với tôi mạnh mẽ không phải là vô tri vô giác, vô cảm trước mọi thứ. Vì chúng ta là con người, nên hỷ - nộ - ái - ố là chuyện bình thường và đương nhiên cũng chẳng thể nào chối bỏ những cái đau rất con người. Mạnh mẽ chính là khi gặp khó khăn sẽ dũng cảm giải quyết từng bước một, có thể sẽ khó khăn lắm, sẽ đau nhiều lắm nhưng sau cái đau ấy, bạn sẽ tiếp tục bước đi với sự trưởng thành và rắn rỏi hơn.

Bạn biết không? Người mạnh mẽ cũng khóc nhưng ít thôi, đó là khi vượt giới hạn sự chịu đựng của họ, nhưng họ không chìm đắm trong nước mắt và chẳng bao giờ vịnh vào đó như một cái cớ để trốn tránh vấn đề.

Người mạnh mẽ không quan niệm rằng khóc là yếu kém hay mè nheo, chỉ là họ nghĩ khóc không giải quyết được vấn đề gì nhiều. Nước mắt không phải là thứ dễ phí phạm vì nó là hạt ngọc. Tạo sao không dành thời gian ngồi đó đánh rơi những hạt ngọc của chính mình mà suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề? Có phải sẽ tốt hơn nhiều không?

Mạnh mẽ là suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, và khi đã quyết định thì đừng bao giờ hối hận. Và đừng nên quá quan tâm đến người khác nghĩ gì, chí ít bạn thấy những gì mình làm là đúng với luân thường đạo lý và lề lối xã hội.

Đồng ý là dư luận cũng quan trọng, nhưng không phải lúc bạn cũng để nó chi phối, nếu bạn cứ nghĩ làm sao để làm vừa lòng người này, hợp ý người kia thì chẳng bao giờ bạn có chính kiến của bản thân, lúc đó hóa ra dư luận quyết định cuộc đời bạn ư? Và bạn phải làm bao nhiêu để vừa lòng tất cả mọi người xung quanh? Hãy học cách kiên định với quan điểm của bản thân.

Cuộc đời là của bạn, quá khứ bạn đã trải qua, hiện tại bạn đang sống và tương lai cũng do bạn tạo ra, cả bức tranh cuộc đời bạn đều do chính bạn cầm cọ vẽ lên. Không ai sống thay bạn cả, những người khác chỉ là phụ, dư luận chỉ là những chi tiết nhỏ trong bức tranh của bạn, cuối cùng vẫn chỉ có bạn mới tạo nên tổng thể bức tranh của cuộc đời bạn mà thôi.

Thế nên nếu bạn không mạnh mẽ, không dám dũng cảm đương đầu giải quyết với vấn đề của mình thì liệu ai sẽ thay bạn làm điều ấy? Vì bạn chỉ sống một cuộc đời, nên chỉ có bạn, duy nhất một mình bạn mới có thể nắm giữ và quyết định nó.

Những sóng gió bạn gặp trong đời là điều không thể tránh, tôi nghĩ gặp sóng gió đôi khi lại là chuyện tốt, vì nó giúp ta có thêm những bài học kinh nghiệm và trưởng thành hơn, giúp ta rèn luyện cũng như nâng cao kỹ năng sống của mình. Để rồi sau này khi nhìn lại, bạn thấy mình đã đủ chính chắn để nở một nụ cười cảm ơn cho những gì đã qua. Vì mọi bài học đều đáng giá mà!

Hãy thôi băn khoăn, cuộc đời còn nhiều thứ ta cần mạnh mẽ. Ừ thì chúc cho ai đó hạnh phúc bên người, nếu ai đó còn cô đơn, hãy cứ hi vọng, sẽ có riêng ai sinh ra là dành riêng cho mình.

Tháng 5 trôi qua với bao nỗi niềm, bao sự trăn trở, là tháng chia ly, của cô cậu học trò, là khởi đầu mùa thi cho anh chị sinh viên, là tháng gắn liền với bao kỉ niệm. Hãy sống hết mình cho tuổi trẻ còn ý nghĩa, hãy làm những thứ mình thích, yêu những thứ thuộc về bản thân, hãy cứ vững tin vì đâu đó xung quanh ta, niềm vui luôn tồn tại.

Cuối cùng, tôi nghĩ trong bất cứ hoàn cảnh hay thời đại nào cũng vậy, đừng nên phụ thuộc quá nhiều vào người khác, nên tập cho bản thân cái tính mạnh mẽ, tự lập và thích nghi trong mọi hoàn cảnh, học cách bình tĩnh để đưa ra quyết định, đừng trông chờ quá nhiều vào sự trợ giúp của người khác. Vì không phải chuyện gì cũng có thể nhờ người khác giúp đỡ. Vì không ai dư dã thời gian và hào phóng công sức để có thể luôn túc trực mà giúp đỡ bạn. Vì không phải ai cũng đủ tốt để giúp bạn không công. Và… vì Đời!

Nên bạn nhất định phải mạnh mẽ!!!
Xem thêm…

30 tuổi, chợt nhận ra "không ma nào rước"

12:53 PM |

Năm 22 tuổi, tôi nhận được thiệp hồng của một người bạn thân, tôi há hốc miệng và gào lên: “Trời ơi, mi điên à mà sao tuổi này đã lấy chồng?..."

Ế chồng, nỗi lo muôn thuở của chị em. Nhưng bạn đã biết thực sự vì sao mình ế? Hãy cùng đọc những tâm sự của chị em sau để hiểu được những tình huống oái oăm trong cuộc sống của chính mình nhé. 

... Đừng có lấy chồng sớm vậy, không sung sướng gì đâu, dại quá. Tội gì phải đeo gông vào cổ. Lấy chồng rồi là coi như chấm hết, đừng nông nổi như vậy bạn ơi”. Cô bạn tôi cười khì bảo: “Đấy là bà chưa yêu, bà yêu rồi thì bà sẽ thấy thực sự muốn sống bên người mình yêu như thế nào. Bà cứ thử yêu như tôi mà xem”. Tôi lại ‘đá’ lại cô bạn: “Sến quá bà ơi, đừng có mơ mộng như thế, hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu đấy”.
Thấy tôi có vẻ bi quan, cô bạn không nói nhiều, đứng dậy, không thêm lời dặn: “Nhớ đến dự đám cưới tôi đấy nhé”.

Tôi ngắm đi ngắm lại tấm thiệp hồng rồi lại thở dài nghĩ, sao chúng nó dại thế, mới 22 tuổi đã lấy chồng. Đời còn dài, còn nhiều cơ hội, làm sao phải khổ. Và năm đó, tôi cũng 22.

Sang tuổi 23...
Chẳng có ai lấy chồng vì người ta kiêng khem kim lâu gì đó. Cái gì gọi là ‘1,3,6,8’ thì không lấy được chồng, tôi chỉ nghe họ nói vậy chứ nào có hiểu cái mô tê gì. Vì tôi chưa muốn lấy chồng, cũng chưa có ý định tìm hiểu. Cái chuyện chồng con với tôi mà nói, nó giống như một thứ gì đó rất xa xỉ, khó nhằn. Tôi không có ý nghĩ lấy chồng, thậm chí đến yêu tôi còn không nghĩ đến.

Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn có người yêu, nhưng chỉ là người yêu thôi nhé, chứ chưa có chuyện cưới chồng.

Tư tưởng của tôi là ‘trâu đi tìm cọc chứ cọc không đi tìm trâu’, thế nên, ai thích tôi thì tự tìm hiểu, tôi không bao giờ chủ động thích ai, cũng sẽ không nói yêu ai. Mà nếu chẳng may có anh chàng nào đó yêu mình, tôi sẽ nói với họ rằng, cứ yêu thôi đừng cưới. Và cứ yêu như thế, cho tới khi nào thực sự có ý nghĩ muốn lấy chồng thì tính sau. Tôi chỉ hi vọng vào tình yêu như vậy. Yêu nhau, quan tâm lo lắng cho nhau, thế là đủ, cần gì nhiều phiền phức. Có phải yêu là cưới được đâu.

25 tuổi...
Tôi lại nhận thiệp hồng. Lần này tôi không ngạc nhiên lắm vì cô bạn của tôi đã có bầu và đã yêu anh này 4 năm rồi. Thôi thì, để cô ấy đi lấy chồng dù là có chút tiếc nuối. 25 tuổi, theo tôi, còn những 5 năm nữa để chơi bời, vì phụ nữ 30 vẫn còn son chán, tha hồ mà chồng, không cần phải lo nhiều. Thôi thì cũng chúc mừng cho bạn, vì mọi thứ với nó đã ổn định. Yêu cũng đã quá lâu còn yêu thêm làm gì nữa. Lấy nhau thì sinh con đẻ cái.

Dường như là bước sang tuổi 25, tôi đã có suy nghĩ người lớn hơn một chút, thông cảm cho bạn bè được nhiều hơn. Nhưng bản thân tôi luôn cảm thấy, với mình, chuyện lấy chồng vẫn là điều xa vời lắm. Khi đó, tôi vẫn chưa có người yêu.

27 tuổi...
...Đã bắt đầu có nhiều người hỏi tôi về chuyện chồng con. Ai cũng bảo tôi năm đó được tuổi, cưới đi là vừa. Nhưng cưới ai, ai cưới  mới là quan trọng, làm gì có người yêu, làm gì có bạn bè nào mà cưới. Thôi thì đành nghe người ta hỏi rồi tìm một câu trả lời thích đáng mà tua đi tua lại.
Năm ấy, những đứa con gái nào chưa lấy chồng là đi lấy gần hết. Chỉ trừ những cô xấu, không có ai nhòm là còn giậm chân tại chỗ, với lại trừ tôi ra. Thế nên, tôi đi ăn cưới cứ gọi là ‘giò cắn ngập răng’, mệt mỏi vì cưới xin, bạn bè.

Năm 29 tuổi...
Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn có người yêu, nhưng chỉ là người yêu thôi nhé, chứ chưa có chuyện cưới chồng. Năm ấy là cái năm đi thăm bà đẻ. Hình như được  tuổi, được số, thấy ai cũng sinh con đẻ cái. “Chắc là mình cũng phải làm đứa”, tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng lẽ lại không lấy chồng mà có con, có sao không nhỉ? Chao ôi, nhìn những đứa trẻ xinh ơi là xinh, thấy thích ơi là thích, chỉ muốn có đứa con như chúng.

Giá như ở tuổi 25 thì tôi không khó lấy chồng. Nhưng đây là câu chuyện của 5 năm sau đó.



Rồi lúc đó, chỉ còn tôi, bạn bè ổn định hết. Những đứa ế còn lại thì không có nhiều thời gian gặp gỡ tôi. Có chăng thì chúng phải tìm nơi có người yêu chứ. Thế là tôi thành người cô đơn.

Lúc này, gia đình, bạn bè,người thân đang nhức nhối vì cô con gái 30 như quả bom nổ chậm trong nhà. Bố mẹ đau đầu vì tôi, có hôm mẹ còn khóc, nói với tôi rằng, tôi phải đi lấy chồng mẹ mới yên tâm được. Nhìn mẹ, tôi thạt sự xót xa. Tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện lấy chồng, gác lại những thú vui tao nhã để thực hiện thiên chức của người phụ nữ mà ông trời ban cho.

Nhưng 30 tuổi, kiếm chồng đâu phải dễ. Tôi đã bị liệt vào danh sách ế với cái nhan sắc bình thường này. Giá như ở tuổi 25 thì tôi không khó lấy chồng. Nhưng đây là câu chuyện của 5 năm sau đó.

Tôi tìm lại các mối quan hệ cũ, người ta đã đi lấy vợ hết cả rồi, còn mình tôi. Thế là giờ, có mong cũng không có. Không biết bao giờ nhân duyên mới đến. Liệu có chàng trai tân nào mà đủ dũng cảm cưới một cô gái 30 nhan sắc bậc trung như tôi không? Đúng là, khi trẻ thì còn mải chơi, khi già mới biết thế nào là nỗi khổ muốn lấy chồng… Có ai đến rước tôi không?

 Nguồn: eva.vn
Xem thêm…

17 tư duy triệu phú mọi người nên biết

8:24 AM |


Bộ tranh “17 tư duy triệu phú” được chuyển thể từ nội dung cuốn “Bí quyết Tư duy triệu phú” của tác giả T. Harv Eker. Mỗi tâm thức được chuyển thể thành một bức vẽ riêng, thể hiện rõ thái độ, lập trường của hai nhân vật Giàu và Nghèo.

1. Người giàu tự tạo ra cuộc đời của họ:


Người giàu: Tôi tạo ra cuộc đời tôi - Người nghèo: Cuộc sống toàn những việc bất ngờ xảy đến với tôi.

2. Người giàu tham gia cuộc chơi tiền bạc với mục tiêu là...


Người giàu: Tham gia cuộc chơi tiền bạc để thắng - Người nghèo: Tham gia cuộc chơi tiền bạc chỉ để không bị thua.

3. Ước mơ của người giàu có:


Người giàu: Quyết tâm làm giàu - Người nghèo: Muốn trở nên giàu có.

4. Suy nghĩ của người giàu:


Người giàu: Suy nghĩ lớn - Người nghèo: Suy nghĩ nhỏ.

5. Khi cơ hội đến…


Người giàu: Tập trung vào các cơ hội - Người nghèo: Tập trung vào những khó khăn.

6. Đối với người giàu có khác thì:


Người giàu: Ngưỡng mộ người thành công và giàu có khác - Người nghèo: Bực tức với những ai thành công và giàu có.

7. Ngoại giao và mối quan hệ:


Người giàu: Kết giao với người tích cực và thành công - Người nghèo: Giao du với người tiêu cực hoặc thất bại.

8. Thể hiện bản thân:


Người giàu: Sẵn sàng tôn vinh bản thân và giá trị của họ - Người nghèo: Suy nghĩ tiêu cực về bán hàng, quảng bá.

9. Khi có vấn đề ập đến:


Người giàu: Đứng cao hơn những vấn đề của họ - Người nghèo: Nhỏ bé hơn những vấn đề của họ.

10. Khi may mắn tới:


Người giàu: Rất biết đón nhận - Người nghèo: Không biết đón nhận.

11. Về thu nhập:


Người giàu: Chọn được trả công theo kết quả - Người nghèo: Chọn được trả công theo thời gian.

12. Đứng giữa 2 sự lựa chọn hạnh phúc và giàu có bạn sẽ chọn gì?


Người giàu: Suy nghĩ “cả hai” - Người nghèo: Suy nghĩ “hoặc là/ hoặc”.

13. Quan niệm về tài sản:


Người giàu: Chú trọng vào tổng tài sản - Người nghèo: Chú trọng vào thu nhập từ làm việc.

14. Khả năng quản lý tài chính:


Người giàu: Quản lý tốt tiền của họ - Người nghèo: Không biết quản lý tốt tiền của họ.

15. Quan niệm về tiền bạc:


Người giàu: Bắt tiền của họ làm việc chăm chỉ - Người nghèo: Làm việc chăm chỉ vì tiền của họ.

16. Quan niệm về nỗi sợ hãi:


Người giàu: Hành động bất chấp sợ hãi - Người nghèo: Để nỗi sợ hãi ngăn cản họ.

17. Khả năng tiếp thu kiến thức:


Người giàu: Luôn học hỏi và phát triển - Người nghèo: Nghĩ họ đã biết hết.

Đời chỉ thay đổi khi chúng ta thay đổi. Thay đổi về nhận thức và tư duy sẽ khiến chúng ta dần thay đổi về hành động. 

Chúc các bạn thành công!

Nguồn: Blog Duy Khánh
Xem thêm…

Niềm tin đặt nhầm chỗ, nhầm người

11:07 AM |
Ảnh: Niềm tin đặt nhầm chỗ

Có đôi khi ta đặt niềm tin không đúng chỗ, không đúng người và cả không đúng lúc
Xem thêm…

Đợi chồng đi làm về

9:01 AM |
Ảnh: Ở nhà nấu ăn, đợi chồng về

Giận vì chồng về muộn bao nhiêu thì thương chồng vất vả bấy nhiêu.
Xem thêm…

Viết cho cô nàng sinh tháng 6

8:42 AM |
Ảnh: Chào tháng 6

Tháng 6, trên con đường rộng thênh thang của cuộc sống, vẫn chỉ là những hối hả, bon chen và xô bồ, đâu đó vẫn là những ngã rẽ, là đường tắt, nhưng em vẫn rảo bước qua, em sợ khi bước vào, sợ lại lạc đường, lạc lối đi về.
Xem thêm…

Sự đấu tranh không mệt mỏi

6:51 PM |

Lại một ngày đó đi qua, em vẫn chưa bao giờ quên được. Nó ám ảnh em mỗi ngày, đi vào sâu thẳm trong ký ức đầy đau khổ. Em nhớ, nhớ lắm nhưng vẫn ko mở hình hay bất cứ thứ gì liên quan ra xem, quyết tâm ko tìm lại những gì được gọi là quá khứ. Cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, em biết mình cần phải quên. Nhưng sâu thẳm trong trái tim này vẫn ko thể, ko thể xóa hết những khoảnh khắc, tất cả vẫn còn đây, lảng vảng trong cái đầu đầy trắc ẩn này. Đã gần một năm trôi qua, thời gian ko là dài nhưng có quá nhiều chuyện để nói , để nhìn lại và để suy ngẫm. Dù rằng giờ đây nó chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa cho cái mỗi quan hệ dở hơi này. Nhưng em vẫn ngồi đây viết về nó, như độc thoại một mình để tự an ủi bản thân và làm vơi bớt nỗi cô đơn mà em đang phải chịu đựng. Biết bao điều muốn nói, muốn chia sẻ, mà sao khó diễn tả đến vậy. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng nào đó chẳng hạn, nhưng thật đáng tiếc nó lại là sự thật, nó dày vò tâm can em từng giờ từng phút trôi qua. Ngay lúc này đây em đang phải chịu đựng tất cả những gì mà em và cả cái gọi là cảm xúc đó đã gây ra, biết khi nào mọi chuyện kết thúc đây? Khi nào vây? Tim em ngày càng đập mạnh, hơi thở em ngày càng sâu.,có phải do sức khỏe đang xuống cấp hay do tâm trạng ko ổn định này? Tình yêu thật phức tạp, vậy mà em một cô bé lạc quan trong suy nghĩ, vẫn luôn cho rằng tình yêu thật đơn gian, nếu yêu nhau thì cố gắng vượt qua tất cả cũng vì mục đích cuối cùng là được ở bên nhau, còn ko thì hãy dứt khoát để khỏi gây tổn thương đến nhau. Cái quy luật thật dễ hiểu đó mà sao mình ko làm được? nó khó áp dụng đến vậy sao? Để giờ đây, em mang trong mình một trái tim đầy tổn thương bởi nhiều mảnh vỡ, các mảnh vỡ đó được kết với nhau bằng những sợi chỉ yêu thương mỏng manh đến đáng sợ. Nó có thể dễ dàng bị vỡ vụn bất cứ lúc nào. Thật đáng thương cho em phải ko? Đáng thương cho một tâm hồn rách nát luôn phải cố gắng chống chọi lại những viên đạn cảm xúc, những viên đạn đầy hận thù. Đó là điều khó nhất mà e đang phải đấu tranh, mỗi khi cảm xúc trỗi dậy em lại phải tự mình dập tắt, ko cho phép mình chìm vào cái quá khứ đáng ghét đó. Ôi đến khi nào ? đến khi nào em mới thực sự bình yên đây? Mỗi đêm trước khi đi ngủ, em cứ ước sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ kết thúc, em sẽ không còn phải nghĩ đến nó nữa. Vậy mà cho đến nay, bao nhiêu đêm trôi qua, bao nhiêu buổi sáng thức dậy, em vẫn thế chẳng thay đổi được gì, vẫn miên man nghĩ ngợi, nghĩ ngợi về những chuyện đáng phải quên đi. Chiều nay, một trong những ngày ý nghĩa của hai đứa, em tự cho phép mình chạy qua cái công viên chứa đầy kỷ niệm đó. Và chỉ đứng ngoài nhìn vào mà thôi, em vẫn chưa mộng mị đến mức vào đó một mình thơ thẩn như một ng mất hồn đâu. Nhưng rồi nước mắt em nhạt nhòa, tim em lại thổn thức, bao kỷ niệm nhỏ đó đã ùa về, nhớ cái nắm tay nhè nhẹ, nhớ cái ôm thật chặt, và nhớ nụ hôn nồng ấm, nó vẫn còn y nguyên trong ký ức mà em đang cố vứt ra. Rồi bỗng chợt em thầm nguyền rủa mình, sao cứ mãi đắm chìm vào cái quá khứ đó, quá khứ mà có lẽ chỉ mình em nhớ. Cố thoát khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn còn lang thang trong đầu, em tự tìm cho mình một câu hát mong nó xua tan tất cả. Rồi quyết định lấy tai nghe điện thoại và mở nhạc, đúng là sức mạnh của âm nhạc, em bắt đầu lấy lại thăng bằng để tiếp tục chạy xe về nhà. Cuối cùng thì những suy nghĩ đó đã đi qua, trở về nhà thật bình yên. Thế đó, em vẫn luôn phải cố gắng như vậy, sự đấu tranh ko mệt mỏi để quên...
Xem thêm…

Ước muốn và điều ta có

6:49 PM |

Cuộc sống này dài quá, đôi lúc không biết ngày mai ra sao và phải sống thế nào cho ngày mai. Nhưng cuộc sống này cũng ngắn ngủi quá khiến đôi khi mọi người đi hết đời mà vẫn chưa kịp nhìn ra mình đã làm được gì...
Xem thêm…

Bài toán tình yêu

6:46 PM |
Ngày …tháng …năm… 
Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé! 
Bài toán tình yêu 
Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất. 
Giả thiết 1 : X yêu Y 
Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ. 
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?” 

Biện luận: 

“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ. 

Giả thiết 2 : Y yêu X 

Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể. 

Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé ! 

Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ ! 

Biện luận: 

Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp! 

Từ (1) và (2) => 

Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau 

Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm. 

Biện luận: 

Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi. 

Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X 

Chứng minh: không tìm ra 

Biện luận: 

Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé. 

Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y 

Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa. 

Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X 

Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé ! 

Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !
Xem thêm…

16 lợi ích khi không có người yêu ...

6:14 PM |

Tình yêu vô cùng kỳ diệu, yêu và được yêu là điều khiến ai cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng cuộc sống độc thân lẽ nào lại cảm thấy buồn chán? Theo các chuyên gia tâm lý đánh giá, các bạn gái sẽ có 16 lợi ích khi không có người yêu đấy! Bạn có tin không?

1. Cuối tuần có thể yên tâm ngủ nướng, không cần thiết phải chuẩn bị cho buổi hẹn hò.

2. Buổi sáng không cần trang điểm, cũng không cần lo lắng bạn trai sẽ bỏ rơi mình.

3. Có thể tự do nhìn ngắm các anh chàng đẹp trai trên đường, đồng thời biến thẩm mỹ của mình bắt kịp trào lưu.

4. Tuổi thọ kéo dài khi bạn không phải là thùng trút giận của của đàn ông.

5. Có thể tự do treo các bức ảnh thần tượng của riêng mình.

6. Có thể tự do phát triển hoạt động bên ngoài không cần lo lắng đến nét mặt khó chịu của người bạn trai.

7. Có thời gian lướt web tìm kiếm tri thức, không cần lo lắng ai đó cướp quền lên mạng của mình.

8. Tiết kiệm tiền bạc, không cần lo lắng sắm sửa quần áo cho mình và cho bạn trai.

9. Tiết kiệm thời gian cho riêng mình, không cần bỏ ra mỗi tuần mấy ngày đi chơi cùng người yêu.

10. Tiết kiệm phí điện thoại, không cần lo lắng đến đau đầu vì tiền chi cho điện thoại mỗi khi đi công tác.

11. Không tốn “nước bọt”vì suốt ngày phải hỏi “anh yêu em không”hoặc dành cho đối phương câu nói “em yêu anh”.

12. Có nhiều thời gian rỗi bên cạnh cha mẹ, không cần lo lắng khi người yêu oán trách “người em yêu nhất tại sao không phải là anh”.

13. Có thể tùy ý cùng bạn bè, chị em tán chuyện, hát hò suốt đêm mà không cần lo lắng thái độ của đối phương.

14. Có thể chuyên tâm cho công việc hoặc học tập để hướng tới một tương lai tươi sáng.

15. Có thể mở rộng tầm mắt quan sát thế giới này, chứ không đơn giản chỉ tập trung ánh mắt ở một người nào đó.

16. Có thể tự do gặp người khác phái, cùng họ đi ăn cơm, xem phim, dạo phố chuyện trò...
Sưu tầm: Duy Khánh

Xem thêm…