Lại một ngày đó đi qua, em vẫn chưa bao giờ quên được. Nó ám ảnh em mỗi ngày, đi vào sâu thẳm trong ký ức đầy đau khổ. Em nhớ, nhớ lắm nhưng vẫn ko mở hình hay bất cứ thứ gì liên quan ra xem, quyết tâm ko tìm lại những gì được gọi là quá khứ. Cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, em biết mình cần phải quên. Nhưng sâu thẳm trong trái tim này vẫn ko thể, ko thể xóa hết những khoảnh khắc, tất cả vẫn còn đây, lảng vảng trong cái đầu đầy trắc ẩn này. Đã gần một năm trôi qua, thời gian ko là dài nhưng có quá nhiều chuyện để nói , để nhìn lại và để suy ngẫm. Dù rằng giờ đây nó chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa cho cái mỗi quan hệ dở hơi này. Nhưng em vẫn ngồi đây viết về nó, như độc thoại một mình để tự an ủi bản thân và làm vơi bớt nỗi cô đơn mà em đang phải chịu đựng. Biết bao điều muốn nói, muốn chia sẻ, mà sao khó diễn tả đến vậy. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng nào đó chẳng hạn, nhưng thật đáng tiếc nó lại là sự thật, nó dày vò tâm can em từng giờ từng phút trôi qua. Ngay lúc này đây em đang phải chịu đựng tất cả những gì mà em và cả cái gọi là cảm xúc đó đã gây ra, biết khi nào mọi chuyện kết thúc đây? Khi nào vây? Tim em ngày càng đập mạnh, hơi thở em ngày càng sâu.,có phải do sức khỏe đang xuống cấp hay do tâm trạng ko ổn định này? Tình yêu thật phức tạp, vậy mà em một cô bé lạc quan trong suy nghĩ, vẫn luôn cho rằng tình yêu thật đơn gian, nếu yêu nhau thì cố gắng vượt qua tất cả cũng vì mục đích cuối cùng là được ở bên nhau, còn ko thì hãy dứt khoát để khỏi gây tổn thương đến nhau. Cái quy luật thật dễ hiểu đó mà sao mình ko làm được? nó khó áp dụng đến vậy sao? Để giờ đây, em mang trong mình một trái tim đầy tổn thương bởi nhiều mảnh vỡ, các mảnh vỡ đó được kết với nhau bằng những sợi chỉ yêu thương mỏng manh đến đáng sợ. Nó có thể dễ dàng bị vỡ vụn bất cứ lúc nào. Thật đáng thương cho em phải ko? Đáng thương cho một tâm hồn rách nát luôn phải cố gắng chống chọi lại những viên đạn cảm xúc, những viên đạn đầy hận thù. Đó là điều khó nhất mà e đang phải đấu tranh, mỗi khi cảm xúc trỗi dậy em lại phải tự mình dập tắt, ko cho phép mình chìm vào cái quá khứ đáng ghét đó. Ôi đến khi nào ? đến khi nào em mới thực sự bình yên đây? Mỗi đêm trước khi đi ngủ, em cứ ước sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ kết thúc, em sẽ không còn phải nghĩ đến nó nữa. Vậy mà cho đến nay, bao nhiêu đêm trôi qua, bao nhiêu buổi sáng thức dậy, em vẫn thế chẳng thay đổi được gì, vẫn miên man nghĩ ngợi, nghĩ ngợi về những chuyện đáng phải quên đi. Chiều nay, một trong những ngày ý nghĩa của hai đứa, em tự cho phép mình chạy qua cái công viên chứa đầy kỷ niệm đó. Và chỉ đứng ngoài nhìn vào mà thôi, em vẫn chưa mộng mị đến mức vào đó một mình thơ thẩn như một ng mất hồn đâu. Nhưng rồi nước mắt em nhạt nhòa, tim em lại thổn thức, bao kỷ niệm nhỏ đó đã ùa về, nhớ cái nắm tay nhè nhẹ, nhớ cái ôm thật chặt, và nhớ nụ hôn nồng ấm, nó vẫn còn y nguyên trong ký ức mà em đang cố vứt ra. Rồi bỗng chợt em thầm nguyền rủa mình, sao cứ mãi đắm chìm vào cái quá khứ đó, quá khứ mà có lẽ chỉ mình em nhớ. Cố thoát khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn còn lang thang trong đầu, em tự tìm cho mình một câu hát mong nó xua tan tất cả. Rồi quyết định lấy tai nghe điện thoại và mở nhạc, đúng là sức mạnh của âm nhạc, em bắt đầu lấy lại thăng bằng để tiếp tục chạy xe về nhà. Cuối cùng thì những suy nghĩ đó đã đi qua, trở về nhà thật bình yên. Thế đó, em vẫn luôn phải cố gắng như vậy, sự đấu tranh ko mệt mỏi để quên...
Bình luận[ 0 ]
Post a Comment