Em thấy chán nản và không muốn cố gắng làm bất cứ một việc gì cả. Hãy chỉ cho em biết bây giờ em phải làm sao đây hả anh?
Gửi người em yêu! Mình quen nhau đã được bao nhiêu mùa thu rồi anh nhỉ?
Thời gian chưa đủ để gọi là dài nhưng cũng không phải là quá ngắn để em có thể nhớ về anh.
Em biết người ta thường bảo quen nhau qua internet chỉ là ảo giác không bao giờ có thật để em phải chờ đợi anh cho đến tận bây giờ, nhưng em không tin điều đó lại là sự thật. Em hiểu một điều mình chỉ biết nhau qua webcam, qua hình ảnh và những cuộc nói chuyện, em không hề phủ nhận rằng mình chưa từng gặp nhau ngoài đời, em cũng chưa hiểu nhiều về anh và ngược lại anh cũng chưa biết nhiều về bản thân em. Nhưng…sự thật là em đã dành tình cảm cho anh. Đó không phải đơn thuần chỉ là nhớ mà còn là sự khao khát anh ạ.
Đã có nhiều nước mắt rơi vì những lúc nhớ anh nhưng không bao giờ được gặp mặt, rất nhiều lần em muốn quen lấy một người ở gần để được người ta chở đi chơi vào những ngày thứ 7, và để người ấy an ủi động viên mỗi khi em buồn, để em tựa đầu vào vai mỗi khi em mệt mỏi…nhưng em đã không làm như thế anh à.
Anh nói với em rất rất nhiều lần rằng “em hãy chờ anh trở về” và em cũng đã trả lời anh ngàn lần rằng “em sẽ chờ anh về với em”. Mình đã vạch ra cho tương lai quá nhiều dự định và kế hoạch và em trông chờ từng ngày anh trở về để cùng em thực hiện những kế hoạch đó.
Anh biết không? Em thực sự đã khóc rất nhiều, em nghĩ về anh và nghĩ tới ngày anh về Việt Nam để tìm gặp em và em thực sự cảm thấy hạnh phúc. Mỗi khi nhớ tới anh em lại mở máy tính và xem hình của anh, em xem đi xem lại và tự cười một mình vì em nghĩ lúc ấy anh đang ở gần bên em.
Nhiều lần nhớ tới anh em không ngủ được, em chỉ biết ngồi một mình trong bóng tối và…khóc. Anh có biết những đêm dài nhung nhớ đối với em khổ sở như thế nào không?
Rồi những buối tối cuối tuần những ngày lễ tết hay sinh nhật không có anh ở bên cạnh em đã tủi thân và buồn biết bao nhiêu. Em đã nói với anh rất nhiều lần rằng “em yêu anh”. Bao nhiêu hy vọng và tình yêu em dành hết cho anh. Em luôn mong chờ và nghĩ chắc chắn một điều anh sẽ trở về với em, mình sẽ cùng nhau đi du lịch, anh còn nói anh sẽ cõng em đi dọc trên bãi biển và mình sẽ trao cho nhau thật nhiều những nụ hôn của tình yêu, mình sẽ làm đám cưới và em sẽ là cô dâu thật tuyệt của anh, mình sẽ cùng nhau làm ăn và em sẽ sinh cho anh những đứa con thật xinh xắn thông minh và giống hệt bố mẹ nó… Anh thấy đấy bao nhiêu dự định mình đã cùng nhau bàn bạc và hy vọng sẽ sớm thực hiện được nó. Để em luôn trông chờ anh, để em luôn nghĩ về anh và yêu anh nhiều hơn. Em đã nghĩ khi anh về em sẽ luôn ở bên và chăm sóc cho anh, mình sẽ không bao giờ cãi nhau sẽ luôn yêu nhau không bao giờ xa nhau cả.
Thế rồi dần dần anh gọi điện và nhắn tin cho em ít hơn, một tuần, hai tuần, rồi một tháng, hai tháng anh không gọi cho em. Em đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng chỉ nhận được sự im lặng đáng sợ. Em đã thực sự thấy lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì không? Và em đã hoài nghi tình yêu mà anh dành cho em. Thời gian đó em đã sống trong tâm trạng lo lắng không yên, em đã khóc trong tuyệt vọng và em không biết làm gì nữa.
Cuối cùng thì anh cũng gọi cho em, anh nói anh bị một căn bệnh, anh phải ở lại điều trị và không thể về VN sớm như dự tính, lúc nào anh cũng phải ở bệnh viện một mình, anh bị sụt ký và rất mệt mỏi, lúc ấy em lo cho anh lắm, nhưng em không biết làm gì ngoài sự động viên anh cả. Em mong được nghe giọng nói của anh mỗi ngày nhưng anh nói anh không có đủ tiền để gọi cho em hàng ngày được vì anh còn phải để dành tiền để điều trị, em chấp nhận điều đó và càng thấy yêu thương anh nhiều hơn.
Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, và anh cũng ít gọi cho em hơn, đến khi chờ đợi lâu quá em chủ động gọi cho anh thì lâu lắm anh mới bắt máy và nói anh sẽ gọi lại rồi cúp máy, sau đó thì anh không bao giờ gọi nữa. Cho đến một ngày gần đây có một số điện thoại bên đó gọi về tìm gặp em nhưng lạ thay đó lại là giọng của một cô gái, khi gặp em nói vài lời rồi vội vàng cúp máy thì em đã lờ mờ hiểu ra rằng đó là ai. Linh tính mách bảo em rằng đó không phải là chuyện bình thường nữa. Bao nhiêu nghi ngờ trong em cứ dồn dập đến. Em buồn. Em khóc. Và em tuyệt vọng. Em đã gọi điện nhưng anh không nhấc máy, em nhắn tin nhưng anh không trả lời và bao nhiêu nỗi hờn ghen cứ ấp ủ trong em. Em khóc tức tưởi, em giận anh ghê gớm.
Hôm nay là ngày mùng 4 tết âm lịch. Em ngồi một mình trong căn phòng này và viết cho anh những lời từ sâu thẳm con tim em. 11h11p: em nghe những bản hòa tấu nhẹ nhàng quen thuộc, ngồi nhớ đến anh và bỗng dưng em thấy sống mũi mình cay cay, tự trong khóe mắt hai hàng nước mắt cứ ứa ra không ngăn lại được. Em thất vọng. Vậy là bao nhiêu hy vọng đã vỡ tan trong sự dối trá. Bao nhiêu tình yêu và niềm thương nhớ bây giờ cũng trở thành vô nghĩa. Nước mắt nhạt nhòa rơi mãi trong đêm dài vô định để trái tim yếu mềm như muốn tan vỡ ra, em thấy nghẹn ngào đến khó thở khi nghĩ đến anh. Bao nhiêu suy nghĩ và nghi ngờ về anh cứ vây lấy em, em cố gạt chúng ra khỏi đầu để thấy mình thanh thảnh hơn nhưng càng cố gạt nó ra thì anh lại càng hiện ra trước mặt em rõ rệt hơn. Em cảm thấy tiếc nuối thời gian hạnh phúc đã qua. Đi ra ngoài đường nhìn thấy ai hao hao giống anh em cũng nhìn thật lâu. Em tự dày vò bản thân và em hay ngồi khóc một mình. Em thấy chán nản và không muốn cố gắng làm bất cứ một việc gì cả. Hãy chỉ cho em biết bây giờ em phải làm sao đây hả anh?
Bình luận[ 0 ]
Post a Comment