Vì yêu một người không nhất thiết là phải ở bên người đó phải không anh?
Đến giờ em mới thấy quyết định của mình là đúng!
Anh đến bên em rất nhẹ và cũng rất nhanh, chỉ như một con gió thoảng qua mà thôi.
Lúc đó em vẫn lầm tưởng anh chỉ coi em là đứa em gái bé bỏng luôn làm nũng anh và hay bắt nạt anh thôi, chứ không hề biết rằng anh đã yêu em.
Có lẽ lúc đó em còn quá bé và ngây thơ phải không anh?
Đối với em mỗi sự quan tâm, giúp đỡ, an ủi của anh dành cho em lúc đó chỉ giống như một người anh trai với một người em gái.
Em vô tâm đón nhận nó mà không hề bận tâm lo nghĩ gì cả.
Những lần như vậy em rất quý anh, muốn nói thật nhiều, cười thật nhiều để anh được vui.
Nhiều người nghĩ rằng em thích anh, em trả lời không phải, chỉ là anh em thôi chứ không có gì cả.
Có đêm em đau răng không ngủ được anh nhắn tin an ủi nói chuyện với em, hôm đó anh nói "sau này nếu có duyên thì em làm vợ anh nhé!" em tưởng anh nói đùa nên hồn nhiên trả lời: "Ok nếu anh lên được 50kg", không ngờ anh tưởng thật.
Rồi lần anh bị thương phải vào viện, em rất lo, em còn khóc nữa. Nhưng lúc đó em vẫn chưa nhận ra được tình cảm mà em dành cho anh bấy lâu là tình yêu anh à, em thật ngốc phải không anh?
Khi anh không quan tâm, không nhắn tin... với em nữa thì em mới nhận ra rằng mình đã yêu anh mất rồi. Nhưng biết làm sao giờ? Em không đủ dũng cảm anh à. Vì em biết khi yêu anh sẽ có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra. Em đã quyết định giữ tình cảm đó trong lòng, em sẽ coi đó như là một kỷ niệm đẹp mà chỉ có em mói biết và sẽ coi anh đúng là một người anh trai không hơn không kém. Có lẽ như vậy cả em và anh sẽ thoải mái với nhau hơn.
Giờ anh đã tìm được nửa còn lại của mình rồi em cũng buồn nhưng không sao. Vì yêu một người không nhất thiết là phải ở bên người đó phải không anh?
Bây giờ anh và em vẫn nói chuyện bình thường, em vẫn trêu anh, vẫn quan tâm đến anh, anh trai của em à. Em muốn nói với anh là "em đã từng yêu anh, anh là mối tình đầu của em. Anh có biết không?", nhưng giờ và sau này anh vẫn mãi là anh trai tốt của em anh nhé.
Sưu tầm: Duy Khánh