Tình yêu là gì ?

6:55 PM |

Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi: - Đố anh "Tình Yêu" là gì? Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói: - Chị cho em một ấm trà, một cốc cà fê đen, một cốc cà fê sữa, một ly rượu vang và một ly sâm panh. Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói: - Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao? Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu. Anh ta lại nhấp một ngụm cà fê đen và nói: - Tình yêu mang hương vị của cốc cà fê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người. - Nhưng tình yêu không như cốc cà fê sữa. Uống cà fê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy. Dứt lời anh ta đổ cốc cà fê ấy đi và nói: - Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm. Anh ta lại uống ly sâm panh. - Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được. Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên: - Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà fê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Tình yêu là cốc nước trắng. Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...
Xem thêm…

Nếu anh là số 1 - Em sẽ là số 0

6:54 PM |

Nếu anh là số một, em nguyện sẽ là một số 0 nhỏ bé. Anh có thể không nhận ra em, vì em quá nhỏ bé so với những lựa chọn khác lớn hơn. Nhưng em nhận ra anh vì số 1 cô đơn nhất...


1, 2, 3 ,4 ,5 ,6 ,7 ,8 ,9 và rồi ai đó nghĩ ra số 0 anh nhỉ?

Số 0 đứng trước số nào giá trị của nó cũng chẳng thay đổi, nó vẫn là nó : 01, 02, 03, 04, 05, 06, 07, 08, 09. Rồi nếu thêm số không đứng sau mỗi số tự nhiên giá trị của nó sẽ tăng lên gấp 10 lần: 10, 20, 30, 40, 50, 60, 70, 80, 90.

Anh là số một, nó giống anh, cao gầy. Em là số 0 vì em chỉ có thể nhỏ hơn anh, em luôn nhỏ bé hơn anh dù như thế nào đi nữa.

Số 10 là một số tròn trĩnh rồi nhỉ phải không anh? Khi anh đứng một mình anh là số 1, một số 1 kiêu hãnh tự tin và chỉ sống riêng cuộc sống của anh, tự do, không vướng bận, không lo toan. Nhưng đứng một mình anh sẽ buồn phải không anh, chắc sẽ cô đơn, lẻ loi lắm. Ai cũng muốn mình là số 1 trong cuộc sống, nhưng vị trí đó cô đơn lắm vì vị trí số 1 chỉ có một mà thôi.

Còn em, em không thích làm số 1 để rồi cũng cô đơn, em chẳng làm số 2, số 3, hay bất cứ số nào khác. Em chỉ là số 0 tròn trĩnh, không có điểm bắt đầu, không có điểm kết thúc. Em sẽ là một vòng tròn khép kín để tình yêu của em cũng như thế không có điểm bắt đầu, không có điểm kết thúc.

Em cũng không đứng trước anh đâu, vì đứng trước anh, em không có nghĩa, cũng chẳng làm gì cho anh đươc. Em sẽ đứng sau anh, ngay cạnh anh. Em thích vị trí đó, đứng sau anh, sau nỗi cô đơn của anh. Một người đàn ông luôn cần một người phụ nữ ở sau mình, e cũng chỉ muốn mình là số 0 như thế mà thôi. Có thể chẳng ai biết đến số 0, không có giá trị, vô nghĩa. Điều đó không quan trọng! Giá trị của nó chỉ là phía sau thôi bên cạnh con số mà nó lựa chọn.

Có thể so với anh, em thật nhỏ bé, số 0 mà. Nhưng khi đứng sau anh, hai chúng mình sẽ cùng làm nên số 10. Giá trị sẽ lớn hơn phải không anh? Em sẽ là số 0 nhé, chỉ là số 0 của số 1 thôi, số 1 duy nhất, mãi mãi, chỉ là số 0 của anh thôi.

Em biết, có thể một lúc nào đó anh nhận ra số 0 quá bé nhỏ, chẳng có ý nghĩa gì. Có thể anh sẽ nhận ra rằng số 0 không phải giá trị lớn nhất khi đứng với số khác giá trị của anh sẽ lớn hơn có thể bắt đầu là 11. .. 15, 16, rồi lớn nhất là 19. Lúc đó có thể anh sẽ thấy giá trị số 0 của em mới bé làm sao. Nhưng anh àh, em vẫn sẽ là số 0 bởi vì trái tim em là hình tròn không có điểm bắt đầu, không có điểm kết thúc. Và em mãi vẫn là số 0, chỉ là số 0 mà thôi. Em sẽ không cố gắng để thay đổi giá trị thành số khác lớn hơn để ở bên anh, để một mình được nhỏ hơn anh, nhưng khi ở bên cạnh anh sẽ có một số lớn hơn cả 1 và 0. Em cũng sẽ không cố gắng để đứng cạnh số 2, số 4, hay số nào khác . Bởi vì những số đó không đứng một mình, chỉ có số 1 là cô đơn và đứng một mình cần có em.

Nếu anh là số một, em nguyện sẽ là một số 0 nhỏ bé. Anh có thể không nhận ra em, vì em quá nhỏ bé so với những lựa chọn khác lớn hơn. Nhưng em nhận ra anh vì số 1 cô đơn nhất, những số khác đều lớn hơn 1, nhiều hơn 1 dù là lẻ hay chẵn cũng đều có đôi. Chỉ có số 1 là lẻ loi , và số 0 là nhỏ bé Em sẽ là số 0 chỉ là số 0 thôi..............
Sưu tầm: Duy Khánh
Xem thêm…

Có phải tôi thật ngốc

6:53 PM |


Đôi khi yêu một người là phải để người ấy đi yêu một người khác...

23h đêm, ca khúc " Tình thôi xót xa" của Bảo Chấn vang lên từ chiếc điện thoại.

Ngái ngủ, liếc màn hình. Là em! Tôi nhấc máy, lo lắng...

- Anh oi, em buồn quá

Giọng em khản đặc, chắc đã khóc nhiều lắm. Em cứ nói trong tiếc nấc, tôi nghe tiếng được tiếng mất.

- Cứ bình tĩnh đi em. Bình tĩnh nào.

Tôi trấn an em mà giọng rung rung.

- Anh có thể chỉ em làm cách nào để giữ được anh ấy không?

Đứt lòng!

Pip pip pip....

Điện thoại hết pin sau 1 tiếng đồng hồ động viên, tư vấn, tìm cách để em giữ lấy người em yêu.

Em, lại là người tôi yêu.

Hic, như vậy nghĩa là sao?

Tôi thấy mình thật ngốc! Nhưng tôi biết làm gì hơn?

Đôi khi yêu một người, là phải để người ấy đi yêu một người khác...
Xem thêm…

Yêu thương trở lại

6:51 PM |

Chia tay để lại cho mỗi người những vết thương lòng,và có lẽ với tôi, vết thương ấy khá sâu, tôi đã yêu đơn phương sau chia tay gần năm năm. Khoảng thời gian ấy tôi sống trong hi vọng rồi thất vọng,tôi khóc rồi tự lau nước mắt. Tôi muốn nổ tung bởi những yêu thương kiềm nén trong lòng. Tôi đợi chờ tin nhắn của người ấy, đợi chờ những cuộc gọi mang đậm tính xã giao rồi lấy nó làm đông lực sống hàng tháng, tôi nhìn người ấy từ những góc khuất, lặng lẽ dõi theo...tôi từ bỏ công việc ổn định,vượt ngàn cây số quay về chỉ để nhìn thấy người ta trong vài năm... tôi khép mình với những mối quan hệ,tôi dập tắt mọi hi vọng nhen nhóm của những người con trai khác,tôi thấy nghẹt thở ,khó chịu tột độ khi đi bên cạnh ho...tất cả những điều đó không mang lại cho tôi hạnh phúc,nó kéo tụt tôi trở về với quá khứ,nó khiến tôi lạ lẫm trước thực tại,nó làm tôi bị chối bỏ... tôi đã từng nghĩ mình sẽ mãi mãi đi sau một con người,đã từng nghĩ sẽ chẳng thể thoát ra những vấn nợ tình duyên ,đã từng nghĩ tương lai sẽ như là hoang tưởng,bởi từng ngày,bóng dáng thân thương ấy vẫn hành hạ tôi. Rồi một ngày, anh bước vào cuộc sống của tôi. Bằng những tin nhắn lém lỉnh,nhẹ nhàng đến dễ chấp nhận, dần dần, tình yêu anh dành cho đã làm tôi rung động, dù ba năm chúng tôi chưa gặp lai. Lần đầu tiên trong đời, ngoại hình với tôi không còn quan trọng vì tôi đã yêu anh trước khi gặp mặt.....chúng tôi gặp nhau ngượng ngùng trong một ngày đầy mưa gió,tôi ướt sũng đợi anh nơi cổng trường.vừa lo sợ hai đứa sẽ thất vọng vì nhau,vừa run rẩy vì rét buốt...gặp nhau,đi chung ô, chúng tôi chỉ cười,thật may mắn,chúng tôi đã tìm thấy nhau... tôi đang hạnh phúc trong tình yêu thứ hai, tôi đã thoát khỏi những mặc định sai lầm. Tôi chợt nhận ra cuộc sống luôn có những đều kì diệu và tình yêu luôn lẩn khuất trong những mối quan hệ thông thường,hãy mở lòng để thấy cuộc đời này còn tươi đẹp biết bao.
Xem thêm…

Sự đấu tranh không mệt mỏi

6:51 PM |

Lại một ngày đó đi qua, em vẫn chưa bao giờ quên được. Nó ám ảnh em mỗi ngày, đi vào sâu thẳm trong ký ức đầy đau khổ. Em nhớ, nhớ lắm nhưng vẫn ko mở hình hay bất cứ thứ gì liên quan ra xem, quyết tâm ko tìm lại những gì được gọi là quá khứ. Cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, em biết mình cần phải quên. Nhưng sâu thẳm trong trái tim này vẫn ko thể, ko thể xóa hết những khoảnh khắc, tất cả vẫn còn đây, lảng vảng trong cái đầu đầy trắc ẩn này. Đã gần một năm trôi qua, thời gian ko là dài nhưng có quá nhiều chuyện để nói , để nhìn lại và để suy ngẫm. Dù rằng giờ đây nó chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa cho cái mỗi quan hệ dở hơi này. Nhưng em vẫn ngồi đây viết về nó, như độc thoại một mình để tự an ủi bản thân và làm vơi bớt nỗi cô đơn mà em đang phải chịu đựng. Biết bao điều muốn nói, muốn chia sẻ, mà sao khó diễn tả đến vậy. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng nào đó chẳng hạn, nhưng thật đáng tiếc nó lại là sự thật, nó dày vò tâm can em từng giờ từng phút trôi qua. Ngay lúc này đây em đang phải chịu đựng tất cả những gì mà em và cả cái gọi là cảm xúc đó đã gây ra, biết khi nào mọi chuyện kết thúc đây? Khi nào vây? Tim em ngày càng đập mạnh, hơi thở em ngày càng sâu.,có phải do sức khỏe đang xuống cấp hay do tâm trạng ko ổn định này? Tình yêu thật phức tạp, vậy mà em một cô bé lạc quan trong suy nghĩ, vẫn luôn cho rằng tình yêu thật đơn gian, nếu yêu nhau thì cố gắng vượt qua tất cả cũng vì mục đích cuối cùng là được ở bên nhau, còn ko thì hãy dứt khoát để khỏi gây tổn thương đến nhau. Cái quy luật thật dễ hiểu đó mà sao mình ko làm được? nó khó áp dụng đến vậy sao? Để giờ đây, em mang trong mình một trái tim đầy tổn thương bởi nhiều mảnh vỡ, các mảnh vỡ đó được kết với nhau bằng những sợi chỉ yêu thương mỏng manh đến đáng sợ. Nó có thể dễ dàng bị vỡ vụn bất cứ lúc nào. Thật đáng thương cho em phải ko? Đáng thương cho một tâm hồn rách nát luôn phải cố gắng chống chọi lại những viên đạn cảm xúc, những viên đạn đầy hận thù. Đó là điều khó nhất mà e đang phải đấu tranh, mỗi khi cảm xúc trỗi dậy em lại phải tự mình dập tắt, ko cho phép mình chìm vào cái quá khứ đáng ghét đó. Ôi đến khi nào ? đến khi nào em mới thực sự bình yên đây? Mỗi đêm trước khi đi ngủ, em cứ ước sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ kết thúc, em sẽ không còn phải nghĩ đến nó nữa. Vậy mà cho đến nay, bao nhiêu đêm trôi qua, bao nhiêu buổi sáng thức dậy, em vẫn thế chẳng thay đổi được gì, vẫn miên man nghĩ ngợi, nghĩ ngợi về những chuyện đáng phải quên đi. Chiều nay, một trong những ngày ý nghĩa của hai đứa, em tự cho phép mình chạy qua cái công viên chứa đầy kỷ niệm đó. Và chỉ đứng ngoài nhìn vào mà thôi, em vẫn chưa mộng mị đến mức vào đó một mình thơ thẩn như một ng mất hồn đâu. Nhưng rồi nước mắt em nhạt nhòa, tim em lại thổn thức, bao kỷ niệm nhỏ đó đã ùa về, nhớ cái nắm tay nhè nhẹ, nhớ cái ôm thật chặt, và nhớ nụ hôn nồng ấm, nó vẫn còn y nguyên trong ký ức mà em đang cố vứt ra. Rồi bỗng chợt em thầm nguyền rủa mình, sao cứ mãi đắm chìm vào cái quá khứ đó, quá khứ mà có lẽ chỉ mình em nhớ. Cố thoát khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn còn lang thang trong đầu, em tự tìm cho mình một câu hát mong nó xua tan tất cả. Rồi quyết định lấy tai nghe điện thoại và mở nhạc, đúng là sức mạnh của âm nhạc, em bắt đầu lấy lại thăng bằng để tiếp tục chạy xe về nhà. Cuối cùng thì những suy nghĩ đó đã đi qua, trở về nhà thật bình yên. Thế đó, em vẫn luôn phải cố gắng như vậy, sự đấu tranh ko mệt mỏi để quên...
Xem thêm…